SỰ TÍCH CON THẠCH SÙNG - NGHE KỂ CHUYỆN CỔ TÍCH:

-

Ngày xưa, bao gồm hai vợ ck một người nghèo nàn tên là Thạch Sùng. Chúng ta sống chui rúc trong một túp lều ngay sát chợ, xin ăn uống qua ngày. Cuộc sống thường ngày thật là vất vả. Cơ mà Thạch Sùng là người dân có chí kinh doanh lớn, lại có tương đối nhiều thủ đoạn. Từ khóa lâu hai vợ ck ăn nhịn để dành, lần hồi góp nhặt một số trong những vốn chôn ở góc cạnh nhà. Số tiền ấy ngày một lớn mãi lên. Nhưng lại họ vẫn giả bộ nghèo khó, làm nghề hành khất như cũ. Một hôm thằn lằn đi ăn mày về khuya. Dọc theo bên bờ sông ông phát hiện ra hai con trâu từ bên dưới nước lội lên cùng húc nhau chí tử. Đoán biết ấy là điềm trời sẽ mưa lụt to, đề xuất từ đó có bao nhiêu chi phí chôn, ông đào lên đong gạo vớ cả.

Bạn đang xem: Sự tích con thạch sùng

Quả nhiên, mon Tám năm ấy trời làm một trận lụt khiếp khủng, nước lênh láng khắp gần như miền: mùa màng, thành phầm và súc đồ gia dụng v.v… gần như trôi nổi. Nạn đói đe dọa khắp phần đông nơi. Giá chỉ gạo từ một tạo thêm gấp mười rồi dần dà tạo thêm gấp trăm. Cụ mà vẫn không có bất kì ai có gạo nhằm bán. Thạch Sùng chờ đến khi dân tình thuộc kiệt mới ném số gạo tích trữ của bản thân mình ra. Bao hàm nhà giàu yêu cầu đổi mang đến ông ta một thoi vàng new được một đấu gạo. Từ khi có vốn, nhị vợ ông chồng Thạch Sùng thôi nghề bị gậy. Họ lấy tiền cho vay một vốn dăm bảy lớp lãi. Cố rồi chẳng bao lâu Thạch Sùng nghiễm nhiên đổi mới một phú ông.

Ông ta tậu biết bao nhiêu là trâu bò ruộng vườn, đông đảo thứ kia mỗi năm mỗi những lên mãi. Dẫu vậy Thạch Sùng còn có rất nhiều mánh khóe có tác dụng tiền khác. Ngoài việc thu lúa rẽ, cho vay vốn lãi, ông ta còn sắm sửa lớn. Thuyền buôn của thằn lằn dong buồm đi khắp đa số cửa biển. Rồi hắn thông lưng với bầy cướp trong vùng. Từng một chuyến làm cho ăn, chẳng đông đảo được phân tách phần mà lại hắn còn oa tàng và tiêu thụ hộ rất nhiều của bất nghĩa. Cứ như vậy sau mười năm, thằn lằn trở buộc phải một tay cự phú, tài chính châu báu như nước như non, không có ai địch nổi. Hồ hết tay thiên hộ bá hộ so với hắn chỉ bởi cái móng tay.

Có tiền trong tay, Thạch Sùng cực kỳ dễ tìm được địa vị. Hắn dưng vua bao nhiêu là vàng bạc ngọc ngà, bắt buộc được vua phong tước đoạt quận công. Hắn ra ở kinh thành, desgin phủ đệ, không khác gì phủ đệ của ông vua bà chúa. Trong phủ đệ của hắn có một trăm phái nữ hầu vợ lẽ, bạn nào fan ấy ăn diện toàn lụa là gấm vóc. Còn hắn và vk con thì lúc này sống một bí quyết xa xỉ, đến nỗi nội địa trừ hoàng đế ra rất khó có thể có một tín đồ nào dám sánh. Hồi đó ở ghê đô tất cả một tín đồ em hoàng hậu họ Vương. Y cũng chính là tay cự phú lừng danh tiền rừng biển bội nghĩa và xài tổn phí vào bậc nhất. Một hôm, y chạm chán Thạch Sùng vào một bữa tiệc đủ những bậc vương công đại thần. Câu chuyện từ từ chuyển thành một cuộc khoe của giữa hai bên. Chúng ta Vương nói: “Bọn nô tỳ nhà tôi đều mặc đồ dùng tơ lụa. Bọn chúng nó đông cho nỗi năm không còn tết mang đến phải tất cả hàng kho vải lụa nhằm may mặc cho chúng bắt đầu tạm đủ”. Thạch đáp: “Bọn nô tỳ đơn vị tôi thì phải gồm lúa gạo của tất cả một huyện mới đủ cho việc đó ăn”. Vương vãi lại khoe: “Bếp công ty tôi phải dùng đường vắt cho củi”. Nhưng mà Thạch chiếm lời: “Để sưởi ấm những phòng trong đợt đông, công ty chúng tôi phải đốt hằng ngày hàng săng nến”. Nghe bầy họ không bên nào chịu mặt nào, bao gồm một vị quan khách dàn xếp: “Hai ngài cãi nhau như thế không ích gì cả. Cần phải có bằng chứng thì shop chúng tôi mới tin. Hay là một hôm như thế nào đó, nhì ngài hãy trưng của nả ra cho shop chúng tôi xem. Ai thua bắt buộc nộp cho bên được mười thúng vàng. Công ty chúng tôi sẽ làm bệnh cho”. Cả hai fan đều khảng khái thừa nhận lời.

Đến ngày đấu của, tất cả mấy vị đại thần ra làm triệu chứng cho bầy họ. Phía 2 bên ký vào giấy giao ước. Hiền thê lo mang lại em mình thua cuộc, có phái mấy viên thái giám nhiều mưu trí đi theo để giúp đỡ sức. Đầu tiên, vương vãi sai rước lụa căng làm màn è trong toàn bộ các dinh thự của mình. Đến lượt thằn lằn hắn sai mang gấm căng bịt và trần trướng tất cả mọi thành tích của hắn. Thấy vậy, vương vãi sai rước thủy tinh ráng ngói lợp toàn bộ các công ty cửa lấp đệ của y, khiến chúng đổi thay những tòa lầu sáng sủa choang như ngọc. Dẫu vậy đối lại, thằn lằn sai lấy ngọc thạch mang lại thợ đá giảm ra từng phiến lát loại sân làm việc trước nhà. Mọi bạn đều tấm tắc sử dụng nhiều Thạch Sùng. Trận đấu của lại tiếp tục. Thạch hỏi Vương: “Nhà ngươi có san hô chăng?” Vương giới thiệu một cây sinh vật biển cao mấy thước, cùng hỏi lại: “Nhà ngươi gồm tê giác không?” Thạch bĩu môi ra hiệu đến một bạn hầu bưng ra một bộ đồ quần áo trà bằng sừng tê cố gắng ngọc. Cả hai fan còn khoe nhiều nữa, không ai chịu thua kém ai. Đến lượt họ ban đầu khoe các vật kỳ lạ. Thằn lằn nói: “Ta gồm con thiên lý mã thiết lập từ mặt Thiên Trúc về mỗi ngày chạy được một nghìn dặm”. Bạn ta xúm nhau xem cùng tán tụng con con ngữa quý. Nhưng mà Vương lại mời họ về vườn của chính mình thưởng thức một con hươu bao gồm hai mẫu đầu. Lần này Thạch Sùng lặng lặng tương đối lâu. Tiếng xôn xao nổi lên mọi nơi. Ai cũng tưởng Thạch Sùng đã không còn cả đồ quý. Nhưng bất ngờ hắn rút trong bọc ra một viên ngọc với nói: “Ta có một viên ngọc, mùa nóng đeo vào thì mát, mùa rét đeo vào thì ấm. Tôi có thể trong thiên hạ có một không hai”. Thấy cầm họ Vương bắt đầu bối rối. Y toan sai người vào mượn phi tần viên ngọc may mắn để địch lại, nhưng ngay lúc đó một viên hoạn quan ngồi mặt cạnh, nói nhỏ tuổi vào tai hắn mấy câu. Thay rồi người ta thấy Vương quay sang hỏi Thạch Sùng: “Nhà tín đồ tuy khôn xiết giàu nhưng bao gồm đầy cơ mà không đủ. Ta thì nhận định rằng thế như thế nào trong công ty nhà ngươi cũng không đủ nhiều thiết bị vật”. Thạch Sùng sẽ cơn đắc ý: “Nhà ta đầy đủ một đồ vật gì cả. Nếu công ty ngươi chỉ ra được một vật nhưng ta thiếu, ta đang mất với đơn vị ngươi chưa hẳn mười thúng vàng mà lại còn tất cả gia sản nữa. Trái lại, giả dụ ta mà có đủ thì bên ngươi cũng yêu cầu mất đến ta hệt như vậy!”. Núm rồi vào một cơn kiêu căng cho cực điểm, Thạch bắt Vương cùng mình ký kết tên vào bản giao ước mới. Khi ký xong, vương vãi bảo hắn: “Nhà ngươi hãy chuyển mau ra đây cho những vị coi mẻ kho của phòng ngươi đi”. Biết đến đó, Thạch Sùng giật mình. Mẻ kho là máy gì hắn cũng đã biết. Đó là sản phẩm nồi đất mẻ mà chỉ nhà nào cùng khổ lắm mới dùng làm nấu thức ăn. Rất lâu rồi hồi còn hàn vi, hắn đã từng đi nhặt vật đó trong lô rác đem về đánh chùi nhằm kho cá. Tuy nhiên đã từ bỏ lâu, quá lâu rồi, hắn không hề nhớ đến thứ đồ dùng hèn hạ ấy nữa. Vì nhà hắn hiện nay toàn dùng đồ đạc và vật dụng bằng quà bạc, tệ tốt nhất cũng bằng đồng thau, có bận lòng chứa đều thứ của ấy để triển khai gì. Tuy nhiên hắn cũng núm giục bầy đầy tớ lục tìm trong xó sân vườn góc bếp xem sao. Tìm đi tìm lại khắp phần đông nơi nhưng vẫn ko nhặt được dù chỉ là một trong những mảnh nồi vỡ. Trái là công ty Thạch Sùng quan yếu làm gì tìm được những món ấy.

Thế rồi tiếp đến một thời điểm lâu, những người dân làm triệu chứng công thừa nhận sự thắng cuộc về phía em hoàng hậu. Thạch Sùng ngạc nhiên mình bị lose một vố nhức như thế. Hắn cay đắng nhìn thấy tất cả gia sản cho tới vợ con, cô bé hầu, nô tỳ v.v. .. Hầu hết chạy sang tay họ Vương. Còn lại 1 mình ngồi vào túp lều, hắn tặc lưỡi tiếc mang lại cơ nghiệp tự tay mình xây dựng trong bao năm đến nay tay white lại trả tay trắng. Rồi hắn chết, hóa thành con mối có nghĩa là con thằn lằn, cũng call là bé thạch sùng. Chủng loại mối thỉnh thoảng lại chắt lưỡi kêu lên mấy tiếng “Thạch Thạch” là do thế.

Ngày nay tín đồ ta còn có câu tục ngữ: Thạch Sùng không đủ mẻ kho, bao gồm ý nói bên trên đời khó có ai được trọn vẹn đầy đủ.

Sự tích con thạch sùng

Ngày xửa ngày xưa, tất cả một gia đình đôi vợ ông xã có yếu tố hoàn cảnh rất nghèo túng, người ck tên là Thạch Sùng. Đôi vợ ck này sống chui rúc làm việc trong một cái túp lều sát chợ, bọn họ xin ăn từng bữa qua ngày.

Cuộc sinh sống của đôi vợ ông chồng Thạch Sùng rất long đong lận đận. Nhưng mà mà Thạch Sùng là 1 trong người bao gồm đầu óc có tác dụng ăn kinh doanh lớn, trong đầu lại cực kỳ lắm mánh khóe cùng thủ đoạn. Đã từ tương đối lâu hai vợ ông xã Thạch Sùng nhịn ăn tích góp để dành riêng tiền bạc, góp nhặt tiền dần dần rồi có chôn ở góc nhà để về sau đào lên đem vốn làm ăn uống khi bao gồm cơ hội. Số tiền mà hai vợ ông chồng này dành dụm được ngày càng tăng nhưng lại mà nhì vợ ông xã vẫn trả vờ nghèo nàn để có tác dụng nghề hành khất cho dễ.

Có một hôm thạch sùng đi ăn xin về khuya. Đang đi men theo kè sông thì Thạch Sùng nhìn thấy hai bé trâu từ ở dưới sông lội lên bờ cùng húc nhau chí mạng. Theo tay nghề của thạch sùng thì đoán rằng ấy là điềm báo trời đã mưa lụt rất to, cho nên vì thế từ đó Thạch Sùng bao gồm bao nhiêu tiền góp nhóp được cũng đào lên và đưa theo đong gạo nhằm tích trữ chờ đợi cơ hội đến.

Quả quả như điềm báo, tháng 8 năm ấy trời đất tạo ra sự một trận lụt mập khiếp, nước tràn trề lênh nhẵn khắp phần đông nơi: mùa màng, thành phầm và vật dụng nuôi… gần như bị bè đảng cuốn trôi hết. Nạn đói đã sảy ra và rình rập đe dọa khắp đầy đủ vùng. Vị mùa màng mất hết, gạo khan hiếm buộc phải giá gạo đang xuất phát điểm từ một bỗng tạo thêm gấp mười lần rồi ko mấy chốc sẽ vọt lên vội trăm. Vậy nhưng mà vẫn không có bất kì ai có gạo để bán.

Vợ ông xã nhà Thạch Sùng mặc dù đã đong được tương đối nhiều gạo từ bỏ trước tuy vậy không cấp tung gạo ra cung cấp ngay mà liên tục đợi chờ cho đến khi dân tình đói hèn kiệt quệ bắt đầu mang số gạo vẫn tích trữ được của bản thân ra để bán kiếm lời. Có những gia đình giàu bao gồm phải tráo đổi mang đến ông ta một thỏi vàng mới được một đấu gạo của ông ta.

*
Sự tích bé thạch sùng: Đợi chờ cho tới khi dân tình đói hèn kiệt quệ, Thạch Sùng bắt đầu mang số gạo sẽ tích trữ được của bản thân mình ra để chào bán kiếm lời. Gồm những gia đình giàu gồm phải tráo đổi mang lại ông ta một thỏi vàng new được một đấu gạo của ông ta.

Kể từ bỏ khi bán được gạo win lớn, mái ấm gia đình Thạch Sùng đã tìm được một món to, nhì vợ ck bỏ nghề ăn uống xin. Họ mang số tiền kiếm được cho vay nặng nề lãi giá cắt cổ. Thế là chẳng mấy chốc rắn mối nghiễm nhiên thay đổi một phú ông giàu sang nhất hai vùng.

Thạch Sùng mua rất nhiều trâu bò và ruộng vườn nhà cửa, những thứ nhưng mà ông ta mua sắm năm gần như tăng giá. Ngoài những cách làm ăn uống đó, thằn lằn còn có không ít mánh khóe làm cho ăn sale khác. Ngoài việc thu cài lúa rẽ, giải ngân cho vay nặng lãi, ông ta còn giúp ăn marketing lớn. Thuyền buôn của ông ta dong buồm đi khắp đông đảo cửa biển.

Xem thêm: Trẻ 16 Tháng Tuổi: Chế Độ Dinh Dưỡng Cho Bé 16 Tháng Tuổi Ăn Bao Nhiêu Là Đủ?

Hắn còn hòa hợp với cộng đồng cướp trong vùng, sau mỗi một phi vụ làm ăn uống trót lọt, hắn không phần nhiều được bọn cướp chia phần cơ mà hắn còn hỗ trợ chúng đem đi tiêu thụ những tài sản bất nghĩa đó. Cứ làm ăn theo kiểu gian trá đó, mười năm sau, Thạch Sùng đã trở thành một tay cự phú giàu nổi tiếng trong vùng. Tiền bạc hắn các không đếm xuể, đều kẻ được hotline là phong phú vùng ấy đối với hắn không bằng một cái móng tay.

Có các tiền vào tay, thằn lằn rất dễ dàng mua được một chức quan. Không những vậy, hắn dâng khuyến mãi vua tương đối nhiều vàng bạc châu báu đề xuất được vua giúp đỡ phong cho hắn chức quận công. Kể từ khi đó, hắn chuyển cục bộ người đơn vị hắn ra tởm thành xây cất phủ riêng. Hắn đổ rất nhiều tiền xây, phủ của hắn không hề thua kém gì phủ của các ông hoàng bà chúa. Hắn tuyển chọn 100 cô gái hầu vợ lẽ, tín đồ nào hắn cũng phủ lên toàn là lụa là gấm vóc hảo hạng nhất.

Còn hắn và vk thì sinh sống sa hoa một giải pháp xa xỉ, có thể cả non sông hắn chỉ yếu mỗi nhà vua về độ xa xỉ. Hồi đó, trong ghê thành vợ có một fan em chúng ta họ Vương. Hắn cũng là tay cự phú khét tiếng trong gớm thành, tài sản của hắn buộc phải nói là rừng vàng, biển khơi bạc, hắn cũng sống một cách cực kỳ xa xỉ. Nạm rồi một hôm, hắn gặp mặt Thạch Sùng trong một bữa tiệc có mặt tương đối đầy đủ tất cả những bậc quần thần. Hắn với Thạch Sùng bắt đầu khoe của để tỏ ra uy thế. Từ từ câu chuyện khoe của của hai bên lên đến đỉnh điểm. Tên bọn họ Vương nói:

Nhà tôi có hàng ngàn nô tỳ hầu hạ, bọn chúng ko mặc phần lớn thứ quần áo thông thường, toàn bộ đều được thiết kế loại vải vóc lụa thượng hạng nhất. Cứ mọi khi năm hết tết đến, phải chuẩn bị hàng kho vải nhằm may quần áo cho chúng mới gọi là tạm thời đủ.

Thạch Sùng không thua kém cạnh nói:

Bọn nô tỳ đơn vị tôi vững chắc đông hơn đơn vị đại nhân, số lúa gạo chúng nó nạp năng lượng ngang với cùng 1 huyện new đủ thôi chứ chưa hẳn là thừa.

Tên họ Vương lại khoe tiếp:

Bếp bên thôi ko nấu bằng củi, mà cần thay bởi đường

Thạch Sùng chiếm lời luôn:

Mùa đông lạnh giá, nhằm sưởi ấm toàn bộ các phòng, tôi phải cho tất cả những người đốt hàng cỗ ván nến từng ngày.

Thấy đôi mặt chiến đấu của nả không bên nào chịu nhường nhịn, một vị quan thần nói:

Hai vị bào chữa nhau như vậy sẽ không thể rõ ràng đường tín đồ thắng người bại. Giỏi là ngày mai hai vị tổ chức một cuộc thi của, bày tất cả những của nả trong công ty ra cho chúng tôi làm chứng. Nếu bạn nào thua kém thì sẽ nên nộp mang đến người thành công mười thúng vàng. Vì rất lạc quan mình sẽ thắng lợi nên cả hai phần đông khẳng khái nhấn lời quyết đấu.

Sang ngày hôm sau, cuộc thi đấu ra mắt đúng như dự định. Một vài vị đại thần gia nhập làm ban giám khảo cuộc thi. Bắt đầu cuộc thi, cả hai bên đều phải ký vào giấy giao cầu để sau này không có bên nào rất có thể lật lọng. Hoàng hậu lo lắng cho em trai bản thân sẽ đại bại cuộc bởi vì bà biết Thạch Sùng cực kỳ giàu buộc phải đã cử một viên hoán vị quan tài giỏi mưu trí đi trợ giúp cho em trai.

Đầu tiên, tên chúng ta Vương sai người lôi ra một kho lụa, căng làm màn è cổ khắp cả dinh thự của hắn. Đến lượt thằn lằn tiếp chiêu, hắn sai bạn lấy số gấm vào kho ra căng bịt và trằn trướng toàn bộ phủ của hắn. Thấy thế, bọn họ Vương tiếp tục cho những người dỡ toàn bộ ngói xuống và đến lợp toàn bộ bằng thủy tinh để cho phủ của hắn biến một tòa lầu sáng sủa choang như ngọc. Nhưng Thạch Sùng cũng không kém cạnh, hắn cho thợ đá đem số ngọc thạch ra thái thành từng phiến lát bí mật toàn bộ số sân của phủ. Mọi tín đồ đều trầm trồ sử dụng nhiều Thạch Sùng lắm tiền những của.

Cuộc đấu của vẫn chưa bổ ngũ, rắn mối hỏi chúng ta Vương:

– Liệu đơn vị ngươi có sinh vật biển không?

Họ vương cười bự rồi sai tín đồ mang ra một cây sinh vật biển cao mấy thước. Hắn hỏi lại Thạch Sùng:

– Ta đoán, công ty ngươi chắc hẳn chả bao gồm nổi một chiếc sừng cơ giác

Thạch Sùng cười cợt đắc trí rồi sai người mang ra một bộ đồ trà được thiết kế bằng sừng cơ giác, trên đó còn nạm cả ngọc quý. Cuộc đấu của vẫn còn đấy tiếp tục, chưa mặt nào chịu đựng thua. Đến lượt 2 bên khoe ra đa số vật kỳ lạ thi thoảng có. Thạch sùng ra của trước, hắn nói:

– Ta gồm một nhỏ thiên lý mã, ta đã sở hữu nó tự tận thiên trúc và hàng ngày nó hoàn toàn có thể chạy tới 1000 dặm

Thấy con ngữa quý hiếm gặp gỡ một lần, mọi người túm tụm vào xem vào trằm trồ khen ngợi. Tuy thế họ vương vãi lại gửi họ về vườn nhà hắn để ngắm nhìn và thưởng thức con hươu có hai đầu. Tới thời gian này, Thạch Sùng tự nhiên yên yên hồi lâu không nói gì. Phần nhiều lời bàn tán bước đầu rộn lên, ai ai cũng nghĩ rằng Thạch Sùng đã mất của nhằm thi. Nhưng mà bất ngờ, hắn rút ra trong người một viên ngọc quý với nói:

– Ta gồm một viên ngọc quý, mùa nóng đeo nó vào thì khôn xiết mát, mùa đông đeo nó vào thì cực kỳ ấm áp. Ta chắc chắn rằng, trên dương gian này nó chỉ gồm một chứ không có hai.

Đến dịp đó, chúng ta Vương bước đầu tái mặt, hắn sai người vào cung mượn hoàng hậu viên ngọc suôn sẻ để rước ra đấu cùng với viên ngọc của Thạch Sùng. Đến cơ hội này, chúng ta vương đã rơi vào tình thế thế thất thủ, chỉ việc Thạch Sùng đưa được ra một vật dụng quý nữa thì hắn sẽ lose cuộc, mà chắc chắn Thạch Sùng, hắn vẫn tồn tại thứ cực hiếm kỳ lạ không khoe.

Tên hoạn quan mưu tế bào xảo quyệt đi theo họ vương new ghé vào tai hắn thì thầm. Nghe xong, bỗng nhiên họ Vương con quay sang bảo Thạch Sùng:

– Ta dám cược cùng với ngươi, đơn vị ngươi tuy nhiên rất phú quý nhưng vẫn thiếu một đồ dùng vật

Thạch Sùng đầy niềm tin nói:

– bên ta lừng chừng thiếu một thứ gì, trường hợp như ngươi chỉ được ra vật ta thiếu thì không đông đảo ta mất mười thùng vàng nhưng ta còn dám cược với ngươi cả gia sản của ta. Mà lại ngược lại, ví như ta gồm vật đó thì ngươi cũng trở thành phải mất đến ta toàn thể số tài sản mà ngươi có.

Thế rồi, cơ kiêu căng của mình Vương lên đến cực kiểm, hắn và Thạch Sùng cùng cam kết vào một bản giao ước mới. Ký kết hoàn thành xuôi, họ Vương nói:

– Ta dám chắc, bên ngươi vẫn tồn tại thiếu cái mẻ kho

Nghe thấy bọn họ Vương nói, mặt Thạch Sùng không còn nổi một giọt máu, mẻ kho thì hắn đã quá rõ bởi nó là 1 trong những thời của hắn. Đó là thứ mà nhà nào thuộc khổ lắm mới phải dùng làm nấu thức ăn, thứ mà lại hắn đã sử dụng biết từng nào năm thời hắn còn làm nghề ăn xin. Nhưng kể từ thời điểm giàu có, hắn vẫn vứt vứt nó từ khóa lâu và không thể dùng mang đến nó nữa. Hắn sai đàn người hầu cố gắng lục lọi khắp tủ kiếm cho bằng được chiếc mẻ kho. Nhưng lại kiếm mãi, cũng ko thể có vì bên hắn đồ vật ít nhất cũng cần bằng tệ bạc hoặc đồng thau.

Vậy là cuộc thi đã kết thúc, kẻ thành công là họ Vương. Thạch Sùng không ngờ rằng, mình bị đại bại một vố vượt đau, thất bại vì chủ yếu cái hắn vẫn gắn bó đã rất rất lâu từ khi trước. Hắn cay đắng nhìn tất cả tài sản, fan hầu, bà xã con đa số thuộc về bên họ Vương. Tiếng hắn đã không còn tất cả, hắn đành bắt buộc ngậm ngùi sinh sống trong một túp lều cũ rách. Hắn tặc lưỡi tiếc nuối cho chiếc cơ nghiệp của mình, rồi hắn chết trở thành con Thạch Sùng. Loài này thỉnh thoảng lại chắt lưỡi kêu lên mấy giờ “Thạch Thạch” là vì thế.

*
Sự tích bé thạch sùng: giờ đồng hồ Thạch Sùng đã hết tất cả, hắn đành đề xuất ngậm ngùi sống trong một túp lều cũ rách. Hắn tặc lưỡi nuối tiếc cho loại cơ nghiệp của mình, rồi hắn chết trở thành con Thạch Sùng. Chủng loại này thỉnh thoảng lại chắt lưỡi kêu lên mấy giờ đồng hồ “Thạch Thạch” nguyên nhân là thế.

Ngày nay, dân gian gồm câu tục ngữ: “Thạch Sùng còn thiếu mẻ kho” ý nói trong cuộc sống thường ngày hiếm bao gồm ai được không hề thiếu trọn vẹn.