Những Câu Chuyện Về Tình Yêu Thương Nho Nhỏ Thời Hiện Đại, Những Câu Chuyện Yêu Thương Nho Nhỏ Thời Hiện Đại

-

Vào các dịp nghỉ lễ tết, vẫn đang còn một số cả nhà em “ăn cơm tập thể, nằm nệm cá nhân” sinh sống lại trực cơ quan.

Bạn đang xem: Những câu chuyện về tình yêu thương

Mồng một tết nguyên đán (năm 1956), nhường đồng đội khác về quê, tôi ngơi nghỉ lại bảo vệ cơ quan.

Khoảng 9 giờ sáng, khi mọi tín đồ đã rộn ràng tấp nập đi chúc tết, thì bác bỏ tới.

Thấy nhà vắng lặng, chỉ bao gồm mỗi bản thân tôi ngồi sống bàn, bác mừng tuổi tôi một cái bánh chưng, một gói kẹo, chúc tôi nhân ngày năm mới, rồi chưng hỏi:

- Mồng một đầu năm mới chú khai bút cái gì đó?

- Thưa Bác, cháu đang viết report tổng kết công tác làm việc năm 1955 của team ạ.

Bác khen:

- những chú thật phải cù, chịu đựng khó, xung quanh năm vất vả. Phần lớn ngày mưa dầm gió bấc, chưng ngủ trên nhà, còn các chú đề xuất thức suốt đêm ở dưới vườn. đầu năm mới còn nên làm việc.

Bác nói tiếp:

- Chú viết report ngắn thôi. Tóm lại là: toàn đội hết lòng bảo vệ Trung ương Đảng và cơ quan chính phủ được an toàn. Tránh việc nói: bảo đảm Hồ chủ tịch, bởi vì trong tw Đảng và cơ quan chỉ đạo của chính phủ là có đủ mọi người rồi.

Bác vắt tay tôi:

- Chú lịch sự xông nhà cho bác bỏ đi.

Bác cắt cử tôi rửa nóng chén, còn bác bỏ thì lau bàn và ghế và cắm hoa để đón các đồng chí trong Bộ chủ yếu trị lịch sự chúc tết.

Tết năm ấy, tôi lại là bạn vui nhất.

2.Nước nóng, nước nguội

Buổi đầu binh cách chống Pháp, tất cả một bè bạn cán cỗ trung đoàn thường tốt quát mắng, đôi lúc còn bợp tai chiến sỹ. Đồng chí này đã từng có lần là giao thông, đảm bảo Bác đi ra nước ngoài trước cách mạng tháng Tám.

Được tin dân chúng “dư luận” về bằng hữu này, một hôm, chưng cho điện thoại tư vấn lên Việt Bắc. Bác bỏ dặn trạm đón tiếp khu ATK, mặc dù có đến sớm, cũng thân trưa bắt đầu cho bạn bè ấy vào chạm chán Bác.

Trời mùa hè, nắng nóng chang chang, quốc bộ đúng ngọ “đồng chí Trung đoàn” vã cả mồ hôi, tín đồ như bốc lửa.

Đến nơi, chưng đã chờ sẵn. Bên trên bàn vẫn đặt hai cốc nước, một ly nước sôi tất cả ý chừng vừa như bắt đầu rót, bốc tương đối nghi ngút, còn ly kia là nước lạnh.

Sau khi xin chào hỏi xong, bác chỉ vào ly nước nóng nói:

- Chú uống đi.

Đồng chí cán cỗ kêu lên:

- Trời! Nắng cố gắng này mà chưng lại cho nước nóng làm thế nào cháu uống được.

Bác mỉm cười:

- À ra thế. Núm chú yêu thích uống nước nguội, đuối không?

- Dạ tất cả ạ.

Bác nghiêm nét khía cạnh nói:

- Nước nóng, cả chú với tôi gần như không uống được. Khi chú nóng, cả chiến sỹ của chú cùng cả tôi cũng không kết nạp được. Hoà nhã, điềm đạm cũng như cốc nước nguội dễ uống, dễ tiếp thu hơn.

Hiểu ý bác giáo dục, bạn hữu cán bộ nhận lỗi, hứa đã sửa chữa…

3.Chú ngã có đau không?

Vào đầu năm 1954, tiết trời đã sang xuân, nhưng lại ở Việt Bắc vẫn còn rét. Gió rét thổi mạnh, mưa phùn lâm râm tạo ra cái rét mướt buốt, bác bỏ vẫn làm việc rất khuya. Bác khoác mẫu áo bông vẫn cũ, trong miệng được ngậm điếu dung dịch lá thỉnh thoảng lại hồng lên, tiếng sản phẩm công nghệ chữ lách tách, lách tách đều đều…

Trời lạnh, tuy vậy được đứng gác bên Bác, tôi thấy lòng mình như được sưởi nóng lên. Tôi nhẹ bước đi đi vòng quanh lán. Một lượt vừa đi, vừa nghĩ, tôi bị thụt chân xuống một cái hố tránh sản phẩm công nghệ bay. Tôi đang tìm cách bỏ lên trên khỏi hố, bỗng nhiên nghe tất cả tiếng bước chân đi về phía mình. Gồm tiếng hỏi:

- Chú nào vấp ngã đấy?

Chưa kịp nhận thấy ai, thì tôi vẫn thấy hai tay bác luồn vào nhì nách, chòm râu của bác bỏ chạm vào má tôi. Tôi cụ trấn tĩnh lại để nói một lời thì đơ mình khi thấy chưng không mặc áo bông, bác đi tất, một chân bao gồm guốc, một chân không, nước đôi mắt tôi trào ra. Vừa kéo, bác bỏ vừa hỏi:

- Chú ngã bao gồm đau không?

Bác sờ khắp bạn tôi, nắn chân, nắn tay tôi. Rồi chưng nói:

- Chú xẻ thế đau lắm. Chú cứ ngồi xuống trên đây bóp chân cho đỡ đau. Ngồi xuống! Ngồi xuống!

Tôi bàng hoàng cả người, không tin ở tai mình nữa. Có thật là bác nói do vậy không! chưng ơi! chưng thương chúng con cháu quá!

Tôi vấn đáp Bác:

- Thưa Bác, cháu không vấn đề gì ạ. Rồi tôi nỗ lực bước đi để bác bỏ yên lòng.

Bác cười thánh thiện và căn dặn: “Bất cứ thao tác gì chú cũng phải cẩn thận”. Rồi bác quay vào.

Tôi đứng chú ý theo Bác cho tới lúc lại nghe tiếng vật dụng chữ của chưng kêu lên lách tách, túc tắc trên nhà sàn giữa tối Việt Bắc.

4..Tấm lòng của bác Hồ cùng với chiến sỹ

Đối với đồng chí là những người hy sinh nhiều nhất mang lại dân tộc, chưng Hồ thường dành cho bạn bè sự chuyên lo, chăm chút ân tình, tinh tế nhất.

Mùa đông, thương đồng đội chiến sĩ giá buốt mướt sinh sống rừng núi giỏi bưng biền, bác đem tấm áo lụa của bản thân được đồng bào tặng, phân phối đấu giá để mang tiền download áo nóng gửi cho các chiến sĩ.

Bác thường nói: “Chiến sĩ còn đói khổ, tôi tiêu hóa sao được!”. “Chiến sĩ còn rách rưới, mình mặc cầm này cũng là không hề thiếu lắm rồi!”.

Mùa hè năm ấy (1967), trời thủ đô hà nội rất nóng. Sức khỏe Bác Hồ vẫn kém, thần tởm tuổi già cũng suy nhược, dễ dẫn đến to¸t mồ hôi, ướt đầm, gồm ngày yêu cầu thay mấy lần quần áo, tất cả khi hong trên chỗ, rồi lại ráng ngay. Bác cấm đoán dùng máy ổn định nhiệt độ. Chưng bảo: mùi nó hôi lắm, bác bỏ không chịu được ! ( bác bỏ không dùng cần nói vậy thôi, chứ sản phẩm công nghệ đã bao gồm nút xả thơm).

Thấy trời lanh tanh quá, bác bỏ nói với bè bạn Vũ Kỳ:

- nắng nóng thế này, các chú quân nhân trực phòng không trên nóc hội trường ba Đình thì chịu sao được ? những chú ấy tất cả đủ đồ uống không? Chú thử lên tò mò xem nuốm nào, về cho chưng biết.

Đồng chí Vũ Kỳ lên, theo luồng thông tin có sẵn trên đó có một đội súng sản phẩm công nghệ 14 ly 5. Ụ cat sơ sài, giả dụ địch bắn vào thì chỉ bao gồm hy sinh, rất nguy hiểm.

Trời nắng chói, đứng một lúc cơ mà hoa cả mắt. Đồng chí Vũ Kỳ hỏi:

- Các đồng chí có nước ngọt uống không?

- Nước trà thường còn không có, rước đâu ra nước ngọt!

Đồng chí Vũ Kỳ về nói theo với Bác, bác gọi điện ngay cho đồng minh Văn Tiến Dũng:

- Sao các chú không lo đủ nước uống cho các chiến sĩ trực chống không? Nghe nói ụ súng trên nóc hội trường bố Đình rất sơ sài, chú phải lo sửa ngay nhằm đảm bảo an ninh cho chiến sỹ trong chiến đấu!

Sau đó chưng bảo bằng hữu Vũ Kỳ đi lấy sổ tiết kiệm ngân sách và chi phí của Bác, xem tiền tiết kiệm chi phí của bác bỏ còn bao nhiêu.

Tại sao bác có tiền tiết kiệm? Lương Bác cao nhất nước, nhưng các tháng cũng chỉ đầy đủ tiêu. Mọi giá thành cho sinh sống của Bác, từ chiếc chổi lông gà, gần như ghi vào lương cả.

Tiền tiết kiệm ngân sách của chưng là do những báo trả nhuận bút cho Bác. Bác bỏ viết báo nhiều, bao gồm năm hàng ngàn bài. Những báo gửi cho bao nhiêu, văn phòng số đông gửi vào sổ tiết kiệm của Bác. Trong tao loạn chống thực dân Pháp, Bác đã và đang có tiền huyết kiệm. Đến cơ hội tết Nguyên đán, bác lại đem chia cho cán bộ những cơ quan phổ biến quanh Bác, tải lợn để đón xuân.

Đồng chí Vũ Kỳ coi sổ và báo cáo:

- Thưa Bác, còn lại toàn bộ hơn 25.000 đồng (lúc đó là 1 trong những món tiền siêu lớn, tương đương với khoảng 60 lạng vàng).

Bác bảo:

- Chú chuyển bằng số tiền đó cho cỗ Tổng tham mưu và nói: sẽ là quà của Bác khuyến mãi ngay để tải nước ngọt cho bằng hữu chiến sĩ trực phòng không uống, chưa phải chỉ mang lại những đồng chí ở ba Đình, cơ mà cho tất cả các chiến sỹ đang trực chiến trên mâm pháo ở mọi miền Bắc. Nếu như số chi phí đó cảm thấy không được thì yêu cầu địa phương nào có bộ nhóm phòng ko trực chiến hiến đâng vào thuộc lo!

Về sau, cỗ Tư lệnh Phòng không Không quân report lại mang đến Văn chống Phủ chủ tịch biết: số chi phí của chưng đủ thiết lập nước uống cho quân nhân phòng không, không quân được một tuần!

5.Để bác quạt

Năm ấy, bác bỏ Hồ cho thăm trại điều dưỡng thương binh sinh sống Hà Nội.

Tin bác bỏ đến nhanh chóng lan ra mọi trại. Các bạn em yêu mến binh người nào cũng muốn len vào gần Bác, quên cả nạng phải dùng làm đi.

Đang dịp Bác thăm hỏi sức khoẻ yêu mến binh chợt một bạn bè hỏng mắt nhờ vào một y tá dẫn đến xin đứng bên Bác. Đồng chí Ninh đi với bác bỏ định cách lại đỡ bạn bè ấy, nhưng bác đã đi tới, giơ hai tay ra đón. Đồng chí yêu quý binh ôm chầm lấy bác bỏ nghẹn ngào "Bác ơi"! bác lặng đi chốc lát rồi mới tiếp tục câu chuyện thăm hỏi.

Bác mang lại từng giường cả nhà em đau nặng hỏi thăm bệnh tật đã đỡ chưa, mỗi bữa tiệc được bao nhiêu bát cơm.

Hôm ấy, trời rét bức, bác bỏ lấy mẫu quạt giấy vẫn dùng, quạt cho các thương binh. Có fan định làm thay, bác nói:

- Để bác bỏ quạt.

Hôm ấy, thời điểm ra về bác không vui.

Và chắc rằng vì cố gắng mà khi phòng ban định gắn máy điều hoà nhiệt độ nơi bác bỏ ở, bác bỏ bảo đem ra cho các bạn bè thương binh

6.Bác hồ nước với đồng chí người dân tộc

Bác của bọn họ yêu quý số đông chiến sĩ. Đối với những chiến sĩ gái, chiến sỹ người dân tộc, bác bỏ còn quan tâm hơn vì đây là những fan làm bí quyết mạng trở ngại hơn chiến sỹ trai, chiến sĩ người ghê nhiều.

Anh hùng La Văn Cầu, dân tộc Tày mãi mãi luôn luôn nhớ bữa cơm của bác bỏ "đãi" với rau, thịt gà… đều "sản phẩm" vì chính bác bỏ nuôi, trồng. Bác bỏ hỏi thăm chị em Cầu, gửi quà cho mẹ, dặn cán cỗ tạo mọi điều kiện để Cầu trở về viếng thăm mẹ, trợ giúp gia đình.

Nhiều chiến sĩ người dân tộc bản địa đã lấy họ Hồ cho mình như hồ Vai, hồ nước Can Lịch, hồ Văn Bột...

Mùa thu năm 1964, chị Choáng Kring Thêm - đồng chí người dân tộc bản địa Cà Tu, gia nhập đoàn đại biểu khía cạnh trận dân tộc bản địa Giải phóng miền nam bộ được ra miền Bắc, gặp Bác Hồ. Chị Thêm kể:

"Đoàn cửa hàng chúng tôi vừa cách xuống xe thì đang thấy bác bỏ đứng ngóng ngay quanh đó sân.

Bác ôm hôn thắm thiết các thành viên vào đoàn. Chúng tôi theo chưng đến hàng bàn tiếp khách kê ngay không tính vườn đầy hoa với nắng. Thấy tôi mặc bộ xống áo dân tộc, bác bỏ nói:

- Cháu đúng là con gái dân tộc Cà Tu giữ lại được tính chất của dân tộc mình.

Chị Ngân, chị Cao chạm chán Bác, mừng vượt khóc lên.Bác dịu dàng bảo:

- các cháu gái đừng khóc.Gặp bác bỏ phải vui chứ. Hai con cháu hãy nhắc cho chưng nghe bà nhỏ ta sinh hoạt tiền tuyến đánh Mỹ như thế nào?

Tôi thưa:

- Thưa Bác, cháu thương, cháu nhớ Bác. Toàn bộ đồng bào dân tộc miền nam bộ đều thương nhớ Bác.

Xem thêm:

Sau kia tôi kể chưng nghe một số trong những chuyện đại chiến của bà bầu Giớn, anh Bên, em Thơ...

Bác nói:

- Cuộc tao loạn của đồng bào khu vực miền nam ta là toàn dân, toàn diện. Trẻ, già, gái, trai, Kinh, Cà Tu, Cà Tang với đồng bào các dân tộc khác phần nhiều sản xuất giỏi, hành động giỏi".

Tôi hiểu đó là bác bỏ dành tình thương không bến bờ của bác bỏ cho tất cả chúng ta.

7.Tấm lòng của bác với mến binh, liệt sĩ

Ngày 10 mon 3 năm 1946 báo
Cứu quốc đăng thư của quản trị Hồ Chí Minh giữ hộ đồng bào phái mạnh Bộ. Vào thư tất cả đoạn bạn viết: "Tôi xin kính cẩn cúi chào vong linh các anh chị em em đã vứt thân vị nước và các đồng bào đã quyết tử trong trận chiến tranh trộn nước nhà. Sự quyết tử đó không phải là uổng".

Tiếp sau đó, trong
Thư nhờ cất hộ đồng bào miền Nam, quản trị Hồ Chí Minh lại viết: "Tôi nghiêng bản thân trước anh hồn những đồng chí và đồng bào vn đã vị Tổ quốc mà hy sinh anh dũng".

Hơn nửa tháng sau khoản thời gian đi Pháp về, ngày 7 tháng 11 năm 1946, Người đã đi vào dự lễ "Mùa đông binh sĩ" vì chưng Hội liên hợp quốc dân việt nam tổ chức tại nhà hát lớn tp Hà Nội, đi lại đồng bào ngơi nghỉ hậu phương đóng góp tiền của để may áo trấn thủ mang đến chiến sĩ, yêu đương binh, bệnh dịch binh.

Cuộc binh lửa toàn quốc chống Pháp vẫn thu hút nhiều bạn teen nam thanh nữ tham gia quân đội. Một trong những chiến sĩ đã quyết tử anh dũng, một số trong những nữa là yêu mến binh, bệnh dịch binh, đời sống gặp mặt nhiều cạnh tranh khăn, khoác dầu anh chị em em tình nguyện chịu đựng đựng ko kêu ca, phàn nàn.

Trước tình hình ấy, tháng 6 năm 1947, chủ tịch Hồ Chí Minh đề nghị Chính phủ chọn một ngày nào đó trong thời hạn làm "Ngày yêu mến binh" để đồng bào ta tất cả dịp tỏ lòng hiếu nghĩa, yêu yêu thương binh. Có lẽ rằng - trừ số đông ngày kỷ niệm nước ngoài - "Ngày yêu quý binh" là ngày kỷ niệm trong nước đầu tiên được tổ chức.

Hưởng ứng với đáp lại tấm lòng của chủ tịch Hồ Chí Minh, một họp báo hội nghị trù bị đang khai mạc tại làng Phú Minh, huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên tất cả có một trong những đại biểu nghỉ ngơi Trung ương, khu và tỉnh. Họp báo hội nghị nhất trí rước ngày 27 tháng 7 thường niên là ngày yêu mến binh liệt sĩ và tổ chức triển khai ngay lần đầu trong thời hạn 1947.

Báo
Vệ quốc quân số 11, ra ngày 27 tháng 7 năm 1947 đang đăng thư của quản trị Hồ Chí Minh gửi thường trực Ban tổ chức triển khai " Ngày yêu quý binh nước ta " Đầu thư tín đồ viết :" Đang lúc Tổ quốc lâm nguy, giang sơn, sự nghiệp, mồ mả, thường chùa, nhà thờ của tổ tông ta bị uy hiếp. Phụ thân mẹ, anh em, bà xã con, ao vườn, thôn mạc ta bị nguy ngập. Ai là bạn xung phong trước tiên để phản kháng quân thù? Đó là những đồng chí mà nay một số trong những đã bởi vậy thương binh".

Chủ tịch tp hcm giải thích:"thương binh là người đã quyết tử gia đình, quyết tử xương máu để đảm bảo Tổ quốc, bảo đảm an toàn đồng bào. Vì tiện ích của Tổ quốc, của đồng bào mà các bạn bè đã chịu tí hon yếu, què quặt. Vị vậy, Tổ quốc với đồng bào phải biết ơn, phải hỗ trợ những người con anh dũng ấy ".

Cuối thư, fan vận hễ đồng bào nhường cơm sẻ áo, giúp đỡ thương binh. Bản thân fan đã xung phong góp mẫu áo lụa, một tháng lương với tiền ăn một bữa của bạn và của toàn bộ các nhân viên cấp dưới của che Chủ tịch, tổng cộng là 1 trong những ngàn một trăm hai mươi bảy đồng (1.127 đồng) để tặng ngay thương binh.

Năm sau, ngày 27 tháng 7 năm 1948, trong một thư nhiều năm đầy tình thương yêu, bác bỏ nói: " nạn ngoại xâm như trận lụt to nạt dọa tràn trề cả tổ quốc Tổ quốc, đe dọa cuốn trôi cả tính mệnh, tài sản, chìm đắm cả tía mẹ, vk con, dân ta. Trong cơn nguy khốn ấy, bè cánh thanh niên yêu dấu của vn quyết lấy xương máu của mình đắp thành một bức tường chắn đồng, một bé đê vững để ngăn cản nạn nước ngoài xâm tràn trề Tổ quốc, có tác dụng hại đồng bào".

Người xót xa viết: " bọn họ quyết liều bị tiêu diệt chống địch, làm cho Tổ quốc với đồng bào sống. Ngày nay, bố mẹ họ mất một bạn con yêu quý. Vk trẻ trở đề xuất bà goá. Con dại trở cần mồ côi. Trên bàn thờ gia đình thêm một linh bài tử sĩ. Thuộc cấp tàn phế truất của yêu quý binh sẽ không còn mọc lại được. Và phần nhiều tử sĩ sẽ không còn thể tái sinh".

8.Tấm lòng của Bác

Trong phần lớn ngày ra thăm miền Bắc, đoàn anh hùng, dũng sĩ miền nam bộ được chưng chăm lo, quan tâm như phụ thân đối cùng với con. Bác bảo tôi ( bởi vì tôi được phụ trách theo dõi và quan sát sức khoẻ với đời sống của đoàn):

- Cô Biphải chăm sóc các cô, những chú ấy thiệt tốt, đừng để những cô những chú ấy ốm.

Một bữa, bạn bè Huỳnh Văn Đảnh bị nóng rét, bác bỏ biết được, điện thoại tư vấn tôi lên hỏi:

- Chú Đảnh bị sốt ra sao?

Tôi report tình hình của bạn bè Đảnh mang đến Bác. Bác bỏ nhắc:

- Cô phải cho những cô, những chú ấy nhà hàng siêu thị đầy đủ, để ý các món nạp năng lượng của địa phương để những cô, những chú ấy ăn uống được nhiều, sức khỏe mới tốt.

Một hôm khác, bác chỉ vào trần Dưỡng và hỏi tôi:

- Cô Bi, vì sao chú chăm sóc hơi gầy?

Bác nghe hero Vai nhắc chuyện quê nhà miền núi bần cùng của mình. Bác cảm cồn nói:

- Thống nhất bác bỏ vô Nam, thế nào thì cũng về thăm quê hương cháu Vai.

Trong phần đông ngày sống mặt Bác, tôi càng ngấm thía hơn tình cảm của Bác so với đồng bào miền Nam. Chị Tạ Thị Kiều nói với tôi:

- Càng được ngay gần Bác, càng thấy Bác yêu quý dân miền nam bộ ta quá chị à.

Nói xong, hai bà mẹ lại khóc vì vui tươi và cảm động trước tấm lòng của bác Hồ.

9.Bác hồ nước tắm mang lại trẻ ở Việt Bắc

Hơn 1 năm xa Tổ quốc, trải qua ngót bố chục đơn vị tù của Tưởng Giới Thạch sát khắp Quảng Tây, bác bỏ Hồ trở về Pắc Bó cuối năm 1944.

Nhìn thấy việc giữ vệ sinh nước nạp năng lượng và chỗ ở không được dân tại đây chú ý, bác bảo shop chúng tôi cùng bác bắt tay dọn dẹp. Một trong những buổi sáng chưng bảo các cháu xếp hàng đi ra phía khe nước.

Người tự tay tháo quần áo cho các cháu bé, theo lần lượt tắm rửa, kỳ cọ cho từng cháu. Chúng vừa tắm, vừa đùa, bắn cả nước vào khía cạnh Bác.

Trong số lũ trẻ được bác tắm cho hôm đó có cháu Thân (con trai tôi) chốc đầu, tóc dính bết. Tắm gội xong, Bác còn khiến cho thuốc dịt cho. Dung dịch xót, thấy con cháu kêu, bác Hồ dỗ dành riêng ngọt ngào:

- không sao, duy nhất lát là hết xót tức thì thôi cháu ạ.

Rồi chưng nói với đám thanh niên công ty chúng tôi đứng quanh đó:

- các cô, những chú, vợ ông chồng còn trẻ đề nghị giữ gìn xung quanh năm thật sạch sẽ cho con cái, dịch ghẻ lây nhanh lắm đấy, thiệt khổ cho con cháu tôi.

Chúng tôi im lặng, cảm động. Trông thấy mấy cháu mặc quần áo bẩn cùng rách, bác không vui:

Các cháu này con cô chú như thế nào đây. Rước áo sạch cố cho trẻ, còn mang xống áo bẩn đi giặt, ở đâu rách thì khâu lại.

Bà vắt tôi ngay sát một trăm tuổi, nghe vậy xuýt xoa thán phục, nói:

- Ông già này là con fan quý giá chỉ lắm đấy.

Rồi bà nỗ lực bảo tía tôi bưng một chén bát cháo tất cả đánh trứng kê lại mời bác bỏ Hồ. Chưng tỏ vẻ không bởi lòng:

- Các bạn hữu làm bí quyết mạng, tôi cũng làm phương pháp mạng, nguyên nhân tôi được ăn quan trọng hơn các đồng chí?

Và Người vùng lên bê chén cháo trứng kê mời núm tôi nạp năng lượng và nói:

- Đây mới là tín đồ cần được đặc biệt bồi dưỡng. Bà đã sống sát trăm tuổi rồi, khổ sở nhiều nhiều, cần nạp năng lượng cho khoẻ để sống đến ngày tổ quốc độc lập, vui tận hưởng thái bình.

Tình yêu thương – cảm xúc cao quý bậc nhất thế giới, nơi bước đầu hình thành đề nghị tâm hồn con người. Không một ai rất có thể tồn tại một mình, không một ai hoàn toàn có thể sống mà lại tự tin nói rằng mình không đề nghị đến tình thương. Lòng thương, mở rộng ra là thương vạn đồ vật tồn tại cùng với nhỏ người, xinh tươi mà giản dị. Đó chính là phẩm chất mà bất cứ người nào cũng phải học, một con người không có tình thương là 1 trong khiếm khuyết. Sau đây là những mẩu truyện hạt giống trung ương hồn về tình thương mà ai cũng nên đọc một lần trong đời.

1. Bữa tiệc đêm trong đơn vị vệ sinh

Chị là Oshin – fan giúp việc nhà cho 1 ông chủ ngoại ngũ tuần, khôn cùng giàu có. Đêm xuống, chấm dứt việc, tất tả về với đứa con trai nhỏ tuổi 5 tuổi suốt cả ngày ngóng chờ trong tòa nhà tồi tàn..

Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời vô cùng nhiều đồng đội quan khách hàng đến tham dự các buổi lễ hội đêm. Ông công ty bảo : lúc này việc nhiều, chị hoàn toàn có thể về muộn hơn không? Thưa được ạ, bao gồm điều đứa con trai nhỏ tuổi quá, ở nhà tối một mình lâu vẫn sợ hãi. Ông công ty ân cần: Vậy chị hãy mang cháu đến thuộc nhé. Chị sở hữu theo nam nhi đến. Đi con đường nói cùng với nó rằng : chị em sẽ cho bé đi tham dự tiệc đêm. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là chị em làm Oshin là thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó yêu cầu sớm phát âm sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 dòng xúc xích.

*

Khách khứa đến mỗi khi mỗi đông. Người nào cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng cùng tráng lệ… nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị hết sức bận không thường xuyên để đôi mắt được đến người con nhếch nhác của mình. Chị sợ hãi hình ảnh nó làm cho hỏng sự kiện của đa số người. ở đầu cuối chị cũng tìm thấy được phương pháp : gửi nó vào ngồi trong phòng dọn dẹp của chủ… đó có vẻ như là chỗ yên tĩnh và không người nào dùng cho tới trong buổi tiệc đêm nay. Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua về để vào loại đĩa sứ, chị cầm cố lấy giọng vui mừng nói với bé : Đây là phòng dành riêng cho con đấy, làm sao tiệc đêm bắt đầu! Chị dặn con cứ ngồi yên trong những số ấy đợi chị đón về. Thằng nhỏ nhắn nhìn “căn phòng giành cho nó” thật thật sạch sẽ thơm tho, xinh xắn quá nấc mà trước đó chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được bỏ lên trên bàn đá tất cả gương, cùng âm ư hát… từ bỏ mừng cho mình.

Tiệc tối bắt đầu. Người chủ sở hữu nhà ghi nhớ đến con trai chị, chạm chán chị đang trong nhà bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng: lần chần nó đang chạy đi đằng nào… Ông chủ quan sát chị làm cho thuê như có vẻ giấu diếm cực nhọc nói. Ông lặng lẽ đi tìm… Qua phòng lau chùi và vệ sinh thấy tiếng trẻ em hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người: cháu nấp ở đây làm những gì ? cháu biết đây là chỗ nào không ? Thằng bé hồ hởi : Đây là chống ông chủ nhà giành riêng cho cháu dự buổi tiệc đêm, người mẹ cháu bảo thế, nhưng lại cháu mong mỏi có ai thuộc với con cháu ngồi đây cùng nạp năng lượng cơ!

*

Ông chủ nhà thấy sống mũi bản thân cay xè, gắng kìm nước đôi mắt chảy ra, ông đã rõ vớ cả, dìu dịu ngồi xuống nói ấm áp: con hãy hóng ta nhé. Rồi ông trở lại bàn tiệc nói với mọi người hãy thoải mái và tự nhiên vui vẻ, còn ông đã bận tiếp một người khác đặc biệt của đêm tối hôm nay. Ông để một ít thức ăn uống trên chiếc dĩa to, và có xuống chống vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự… Thằng bé nhỏ mở cửa… Ông bước vào: Nào họ cùng ăn uống tiệc trong căn phòng hoàn hảo này nhé. Thằng nhỏ xíu vui hoan lạc lắm. Hai tín đồ ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa nói chuyện rả rích, lại còn với mọi người trong nhà nghêu ngao hát nữa chứ… phần đông người cũng đã biết. Thường xuyên có khách hàng đến quan tâm gõ cửa ngõ phòng vệ sinh, kính chào hỏi hai tín đồ rất lịch sự và chúc chúng ta ngon miệng, thậm chí không ít người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ con nhỏ… toàn bộ đều thật chân thành, ấm áp!

Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã hết sức thành đạt, trở bắt buộc giàu có, vươn lên lứa tuổi thượng lưu trong thôn hội. Nhưng mà không bao giờ quên giúp đỡ những người bần hàn chăm chỉ. Một điều quan tiền trọng đã tạo ra trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái với cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự trường đoản cú tôn của một đứa nhỏ bé 5 tuổi như vậy nào…

Tình thương người không biệt lập giàu nghèo, một hành động nhỏ thôi nhưng lại cũng đủ để biến đổi cả một bé người, thương người đó là thương phiên bản thân mình. Câu chuyện đưa ra bài học về phong thái ứng xử với phần lớn người xấu số hơn bản thân trong cuộc sống thường ngày này,

2. Mẩu chuyện 2 quả táo

Một người bà mẹ hỏi đứa con trai 5 tuổi của mình: “Nếu hai bà mẹ con ta sẽ khát nước cùng chỉ bao gồm 2 quả táo này, bé sẽ có tác dụng gì?”. Cậu bé xíu con để ý đến một lát rồi thơ ngây trả lời: “Con sẽ gặm mỗi quả táo apple một miếng mẹ ạ!”.

*

Bà mẹ không la mắng nhỏ nhưng thở dài một tiếng thất vọng. Cô thanh thanh hỏi con: “Con nói cách khác cho mẹ biết vị sao nhỏ làm điều đó?”. Và cô đã bật khóc lúc cậu nhỏ bé ngây ngô đáp: “Con muốn thử cùng dành quả ngọt nhất mang lại mẹ”.

Tình yêu thương được biểu hiện qua những hành động nhỏ tuổi nhặt nhất, đồng thời cũng sắc sảo nhất. Vị vậy, đừng nóng vội phán xét hành vi của fan khác, nhiều lúc họ yêu bạn theo phong cách riêng và thâm thúy hơn phần đông gì bạn đã từng nhận được.

3. Mẩu truyện chiều cuối năm

Câu chuyện mua hoa đào chiều thời điểm cuối năm gây xúc động

Một bạn teen đã vô tình ghi lại được mẩu truyện và bức hình ảnh về một ông lão đi cài hoa đào cho bà xã ngày cuối năm, một mẩu truyện đẹp khiến bất kể ai trong bọn họ đều "nở hoa vào lòng".

*

Dường như, Tết luôn luôn là thời điểm của các câu chuyện cảm hễ về tình yêu cùng gia đình. Mới đây, bên trên Facebook của một bạn trẻ, mẩu chuyện về một ông lão đi thiết lập hoa đào ngày cuối năm đã nhận được sự quan lại tâm đặc trưng từ các cư dân mạng.

"Câu chuyện chiều cuối năm:

- Cành đào này từng nào cháu?

- 100 nghìn vắt ạ

- Đắt thừa nhỉ?

- Cụ cài cho ai?

- Tôi cài cho bà đơn vị tôi

- Ôi giời, bà ở trong nhà mà đi cùng chắc chắn là chọn cành này. Chũm xem nóng ran lại nhuận buộc phải đào nở hết mang về làm củi, hoạ may được cành này

- Ừ

- thay cụ bà trong nhà làm cơm 30 ạ?

- Bà ấy mất năm ngoái. Tôi thiết lập ra mộ, mà lại 100 nghìn đắt quá tôi ko đầy đủ tiền

... ... ...

- cầm ơi, cố gắng ơi. Thôi cháu biếu cụ. Chúc chũm Tết vui đầu năm khỏe.

Có không hề ít tình tín đồ trong mẩu truyện này, một mặt là tình thương của người ông xã dành cho người vợ đã mất của mình, một mặt là của người phân phối dành sự đồng cảm cho tình yêu mũm mĩm của ông cụ. Khi vắt giới này có tình thương, phần nhiều thứ trở đề xuất thật đẹp nhất đẽ.

4. Mẩu chuyện về cô gái mù

Có một cô bé mù ghét bạn dạng thân mình bởi vì cô bị mù. Cô ghét toàn bộ mọi người, nước ngoài trừ các bạn trai ngọt ngào của mình. Anh luôn luôn ở lân cận cô. Cô nói rằng nếu như cô rất có thể nhìn nuốm giới, cô đã kết hôn với anh cùng yêu anh mãi mãi.

*

Một ngày nọ, gồm ai đó đã tặng ngay một đôi mắt cho cô ấy. Sau ca phẫu thuật, cô ấy có thể nhìn thấy hồ hết thứ, đề cập cả các bạn trai luôn luôn ở cạnh cô ấy.

Nhìn thấy nữ giới sáng mặt, đại trượng phu trai lập tức hỏi: hiện nay em đã hoàn toàn có thể nhìn thấy thế giới, em đang cưới anh chứ?

Cô gái bị sốc lúc thấy các bạn trai cũng trở thành mù, và khước từ kết hôn cùng với anh ta. Bạn trai của cô ấy ra đi trong nước mắt. Vài ngày sau, cô gái nhận được một lá thư từ tình nhân trong đó chỉ vỏn vẹn có dòng chữ: “Hãy cứ chăm sóc đôi mắt thân yêu thương của tôi”.

Tình mến vô hạn, không đề nghị bù đắp, nhưng thỉnh thoảng nhận lại toàn là trái đắng, tuy nhiên hãy nhớ rằng, có thể trao đi yêu thương thương chính là hạnh phúc lớn nhất của đời người.

Tình yêu thương là món xoàn thượng đế ban khuyến mãi ngay cho từng người, xuất xắc yêu thương khi còn rất có thể nhé!